• Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

Truyện " Cuộc đời nó "

traimiennuitaybac

Tao là gay
Cuộc đời nó “
Tác giả: Trai miền núi tây bắc

Chương 1 : Những ngày ấu thơ.

Chap1 :

...........
Tôi lớn lên ở một bản nghèo, nơi dân bản trồng ngô trên những ngọn núi, ngọn đồi cao và dốc, ánh mặt trời chiếu rọi xuống không một bóng mát, Tôi cũng chẳng nhớ đã lớn lên như nào, chỉ nhớ trận lũ lịch sử đó, đã cuốn trôi tất cả, nhất là những người tôi yêu thương nhất.... tôi thành trẻ mồ côi, lớn nên trong ngôi trường bán trú dân tộc của huyện.. cứ thình thoảng cuối tháng chú tôi lại xuống thăm, mang cho hộp ruốc, ít muối vừng, mặc dù ở đây cũng trả thiếu thốn gì cả, lại có tiền trợ cấp của nhà nước. Người đặc biệt với tôi lúc đó chỉ còn lại chú Út, chú Út tôi năm đó 38 tuổi, ngày đó ông là công nhân của nhà máy đường, cái đêm mưa lũ, ông trực dây chuyền nhà máy nên thoát được, nhà cửa vợ con thì cũng trôi theo dòng lũ . Ông xin cho tôi vào trong trường dân tộc của huyện, một phần vì tôi còn nhỏ, một phần là ông còn công việc không thể lúc nào cũng chăm chút cẩn thận cho thằng cháu mới học lớp 5 của mình được. Cứ tưởng sẽ được êm đềm những tháng ngày sau, thì một lần nữa ông trời lại lấy nốt người thần yêu cuối cùng của tôi, chú tôi gặp tai nạn trên đường đi thăm tôi vào một ngày chủ nhật, cảnh thằng bé bơ vơ cạnh chiếc quan tài khóc rống lên như đã mất tất cả, hàng xóm, bạn bè của chú tôi ai cũng xót xa, không biết thằng bé sau này như nào, vào trại trẻ mồ côi hay lại tìm kiếm một người họ hàng xa nào đó để xin ở, chỉ đến khi cái ánh sáng từ bàn tay người phụ nữ, mà cả cuộc đời này tôi mãi không quên ơn, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi, thì cuộc sống mới sang một trang mới...mẹ nuôi tôi.....mẹ nuôi tôi cũng làm ở nhà máy đường, lúc ông chú còn sống thì rất thân, biết được hoàn cảnh của tôi nên nhận xin tôi về làm con nuôi, mẹ tôi thì có một mình, chồng thì mất do ung thư, không tính chuyện đi bước nữa, nên cũng muốn có một đứa con để về già đỡ đần, thấy tôi cũng thông minh sáng sủa, cái ngày gặp ở đám ma thấy tôi khóc, bà thương quá, thấy hoàn cảnh như vậy nên xin nhận tôi làm con nuôi. Vậy là tôi lại có gia đình mới...tôi được chuyển về ngôi trường gần nhà, cũng chẳng xa nhà máy là mấy, mẹ tôi thì làm tổ hành chính, nên 2 mẹ con cũng sống thoải mái.
Cuộc sống 2 mẹ con từ đó cứ êm đềm trôi qua.... à quên chưa giới thiệu tôi là Khánh, Hoàng Bảo Khánh

Cô gái đầu tiên tôi thích, mà không biết có phải là thích hay chỉ là ấn tượng, cô gái đó tên Thảo, ngày đó thì chắc nên gọi là cô bé, vì lúc đó tôi còn nhỏ, tôi gặp trong chuyến du lịch của công ty mẹ tôi vào mùa hè năm tôi lớp 7
Đó là một chuyến đi 3 ngày, xuống Sầm Sơn, nơi nhưng chiếc áo in hình Sâm Sơn giữa ngực, ám ảnh tuổi thơ của tôi, mỗi xe thì lại có 3 4 phụ huynh đi cùng, mẹ tôi năm đó không đi, nên gửi tôi cho bố của Thảo quản lý, vì sàn sàn nhỏ nhỏ như nhau, nên tôi với thảo cũng ngồi một hàng ghế, ở giữa là chị của Thảo, bên dưới là những anh chị lớn hơn...lúc đó thì bé để ý gì đâu, nhưng ngồi gần con gái là đã thấy ngại vkl rồi, nhưng ngta xếp chỗ nào thì ngồi chỗ đó, cả đoạn đường 2 chị em nó cười nói tíu tít, tôi thì ngồi im de vì cũng ngại mà cũng chẳng có quen ai cả, lúc đầu thì máu đi lắm, vì trẻ con mà, thấy bảo được đi biển là đã thấy thích rồi nghĩ gì đâu, thế là tôi im lặng, tựa đầu vào ghế vì buổi sáng dậy khá sớm để lên đường, cho tới lúc một bên vai cảm thấy có vật nặng gì tì vào thì mới tỉnh giấc, ngó sang là cái đầu của Thảo, chị Linh, chị của Thảo thì ngồi tiến lên dựa đầu vào hàng ghế trước ngủ từ bào giờ, nên khoảng trống ở giữa khiến cái đầu của nó gục vào vai tôi, lần đầu tiên tôi gần con gái tới thế, tuy có chút tê mỏi nhưng đéo hiểu sao tôi cứ ngồi im như tượng, không nhúc nhích, chỉ sợ con bé nó tỉnh dậy...rồi cứ thế tôi cũng thiếp đi lúc nào không hay...

  • Bố nhìn 2 đứa này hay không này...tiếng chị Linh cười nói

Trong cơn mê man tôi nghe loáng thoáng, mở mắt dậy thấy nó và tôi, 2 đứa đang tựa đầu vào nhau ngủ, tôi lấy làm ngại đưa bàn tay lên đẩy cái đầu nó ra, nó bị tác động vật lý đột ngột cũng tỉnh giấc, quay sang nhìn tôi ngáp ngắn ngáp dài.

  • Đang ngủ ngon, tựa tí có sao...nó cau có.

Sao, sao cái bố mày ê hết cả đầu cả vai, tao là là...thanh niên nghiêm túc đấy, tôi nghĩ thế trong đầu.

Đến tầm trưa thì chung tôi cũng xuống tới nơi, tôi được phân vào phòng với 5 anh lớn khác, 3 giường, 6 người một phòng.

  • Ấy thằng cu này con bố nào ý nhở, sao tao chưa thấy lên công ty ăn trung thu lần nào...tiếng một ông anh hỏi.

  • Em con mẹ Hoa, phòng tài chính anh ạ... tôi cũng lí nhí trả lời...

- À con nuôi cô Hoa hả, làm cùng phòng bố anh, thôi tối mày ngủ giường này với anh, 1 thằng to 1 thằng nhỏ là vừa đẹp...nói xong ông cười....

Loanh quanh đâu đấy đi ăn trưa, toàn hải sản cá biển mực biển, tôi dân miền núi, ở nhà mẹ nuôi tôi cũng ít mua đồ này, đối với tôi những món trên bàn lúc đó toàn cao lương mỹ vị...ăn xong thì lại về phòng nghỉ ngơi, có mấy ông anh lớn hơn thì lúc ăn cơm đi tìm được tiệm game gần đó, cái thể loại game 4 nút thế là cũng rủ nhau đi chơi đợi đến chiều mát ra tắm biển, tính tôi thì nhút nhát trẻ con miền núi mà, đã thế mất bố mất mẹ từ nhỏ đâm ra cũng trầm tính, ở nhà thì có mỗi 2 mẹ con thi thoảng lắm mới hỏi nhau được mấy câu. Tôi nằm trong phòng một mình, cố đợi cho tới lúc đi tắm, thì tiếng mở cửa làm tôi giật mình mở mắt.

  • Ơ thằng này không đi chơi à, còn nằm đây...tiếng chị Linh

  • Mấy anh đi chơi game hết rồi, em thì không biết chơi nên ở nhà.

  • Ờ chị sang xem còn thằng nào không rủ chơi đánh bài quỳ, thế chúng nó đi hết rồi à, mà mày có biết chơi tiến lên hay gì không.

Ôi dào cái bộ môn đấy thì tôi cứ phải là thuộc lòng, ngày còn ở ký túc trong trường nội trú, ít khi được ra ngoài, mấy anh lớn trong trường đều giấu một 2 bộ mang vào, cứ chiều đến là ra cái gốc cây, nhà tắm, hoặc trên cái tum nước nhà vê sinh ngồi đánh với nhau....

Thế là tôi theo bà chị sang phòng làm 1 chân , dkm nói là đánh bài quỳ, nhưng mà là quỳ trên đệm, thế thì đánh làm cái đéo gì tôi nghĩ vậy...con bé Thảo thì nó không biết chơi, chỉ có tôi, chị Linh và 2 chị nữa là ngồi trên giường đánh, con bé Thảo ở dưới tí tí lại chạy vòng quanh xem bài mọi người coi như là học cách chơi với cách xếp bài, nó thò cài đầu nhìn xuống mấy lá bài tôi cầm trên tay.

  • Nào, đánh bài ai cho nhìn...nói tôi gập bộ bài lại.

Nó thấy thế bĩu cái môi lên.

  • Đây trả thèm, bài xấu mù...rồi nó lại chạy ra chỗ khác...

Chúng tơi chơi từ trưa cho đến chiều gần đến giờ đi tắm mới giải tán, về đến phòng cũng đã thấy mấy ông anh đi chơi về đã thay sẵn mấy bộ đồ bơi, nói là đồ bơi thế thôi chứ cũng chỉ toàn quần đùi thái lan,ông nào nhìn có điều kiện lắm thì thêm phụ kiện kính bơi ống thở, tôi thì vẫn cái quần sooc đùi mặc từ lúc lên xe cởi mỗi cái áo ra là xong.

Ra đến biển mát lắm, cũng đẹp lắm, tôi cũng đéo hiểu tại sao lúc đó lại thấy đẹp, nước thì đục, rác thì đầy, nhưng trẻ con mà, lần đầu được thấy biển nó có cái cảm giác gì đó khó tả lắm, không như mấy vũng nước, con sông con suối trên tôi.

  • Chơi gần bờ thôi nhá mấy đứa, xuống tắm thì ra chỗ nông nông thôi, biết bơi thì cũng cấm được ra xa biết chưa.

Mấy bác trong đoàn bắt đầu nhắc nhở đám trẻ, cả hội gật đầu vâng dạ xong rồi cũng nhanh chân chay thật nhanh ra xem thằng nào đứa nào xuống nước trước..

Mẹ mặn thật, thử làm ngụm nước biển xem nó thế nào thì vị mặn mặn lợ lợ kiểu đéo gì, sóng đánh tụt quần là có thật, lần đầu tiên biết sóng biển nó thế nào, mấy ông anh cùng phòng chắc đi nhiều nên có nhiều trò để chơi lắm, nào là nhảy sóng, nào là đắp cát nên người....tôi cùng hòa mình vào những trò với mấy ảnh, tự nhiên giấy phút đó nó thật đặc biệt trong tâm trí tôi, ngoài khoảnh khắc mẹ nuôi tôi, đón tôi về căn nhà mới, thì giây phút bên những người bạn người anh mới này tôi mấy thấy được niềm vui của cuộc đời...
Chơi chán với đám con trai, tôi lại chạy ra chỗ nhóm bà chị Linh gần đó, vì đã chơi bài cả buổi với nhau nên cũng có cảm giác thân hơn nên ra xem mấy chị đang làm gì, đéo mẹ cầm tay nhau đi về phía biển ạ...thấy tôi đứng trên bờ, bà linh vẫy vẫy cái tay gọi tôi ra để đẩn cái phao cùng, con bé Thảo thì ngồi trong phao bà chị Linh vời chị Quyên đằng sau đẩy đi , tôi thấy cũng vui lên tiến ra gần. Ra đến nơi thì nước cũng đã ngập gần quá bụng rồi...xung quanh cũng chỉ có vài người...đang định quay về bờ thì 2 bà đột nhiên tha tay ra khỏi cái phao, tính trêu con bé Thảo, nó ngồi trên phao mà sóng đẩy khiến nó hét ầm lên thấy vậy tôi tiến lại gần, 2 bà chị thì vẫn cứ trêu nó.

  • Mày cứ kệ nó, cho nó chừa cái tội, lèo nhèo thích ngồi phao đi haha...2 bà thì cứ đứng yên cười nhìn con bé hoang mang sợ hãi...
Thế đéo nào vừa nói xong nó sợ nên không ngồi im được cựa người tí là rơi tùm mọe nó xuống nước...

Tôi thì thấy chỗ nước đấy cũng không ngập đầu nó nên chỉ hơi tiến lại một chút quan sát, nó với lấy cái phao, thế đéo nào cái phao cứ dập dềnh, từ từ di chuyên ra xa hơn chỗ nó đứng, nó cũng vậy cứ như là bị ai kéo đi, cứ tiến một bước sóng hết cái lại lùi 2 ba bước, càng ngày cái đầu của nó càng ngập dần xuống...mấy bà chị thì cứ tưởng nó đùa vì không thấy nó hét hò gì cũng trả có phản ứng....tự nhiên linh tính của tôi thế nào nó mách bảo con bé này sắp đuối nước mẹ rồi, cho đến khi lần cuối nó nhổm dậy sặc nước mấy cái nó hét lên.

  • CỨU EM...

Thì lúc nó nó ngập hẳn...xung quanh thì đéo có ai gần, 2 bà chị thì vẫn đứng chỗ cũ chưa kịp phản ứng, thấy vậy tôi lao người về phía nó cố bơi thật nhanh lại gần, dưới nước đục quá, lại còn nước mặn , cay xè mắt... tôi khua khoắng một hồi cũng túm được cái tay nó đang vùng vẫy, cố đẩy người nó cao lên, mẹ cái giống đéo biết bơi mà bị sặc nước kiểu này nó cuống lắm, tay chân nó khua khoắng linh tinh có yên đâu, tôi cô đẩy nó lên rồi cũng cố thò cái cầu cùng lúc hét lên..

  • Đừng giẫy nữa... rồi lại ngụp xuống, cố kéo nó bơi về phía cái phao đang trôi dạt...

Tôi thì bơi sông bơi suối nhiều rồi, nhất là sau khi bố mẹ tôi mất trong trận lũ, lúc nào cũng sợ một ngày mình chết chìm, nên cứ rảnh là đi ra suối bơi với mấy đứa trong bản. Càng cố tới chỗ cái phao thì nước càng đầy tôi ra xa bờ hơn, đây ra nhanh lắm cứ như có cái lực gì đằng sau vậy, cố mãi thì 2 đứa cũng bám vào được cái phao..

  • BÁM VÀO..tôi cố hét lớn để cho nó nghe thấy

Nó thì vẫn sặc nước, 2 mắt nhắm tịt, một tay túm cái cổ tôi, một tay khua khoắng tìm kiếm cái phao...

Lúc nó vừa sờ tay được cái phao cũng là lúc, 2 ông chú dân biển gần đấy, bơi ra túm chặt 2 đứa nhỏ.....phù thoát rồi, sợ quá, về đến bờ mà tim tôi vẫn đập bình bịch, tôi ngồi xuống bãi cát với hàng đống người vây quanh, con bé chắc uống nhiều nước bên cạnh cứ ho khù khụ, nước mắt nước mũi cứ thế là trào ra...

  • Chúng mày nghịch ngu thế, nhớ chết đuối thì sao, lớn rồi dọa em thế à...vân vân và mây mây những câu mắng chửi về phía 2 bà chị....

  • Có cắm cái biển mà bọn nó không để ý...may mà gần bờ..

  • Bọn này vào chỗ dòng chảy xa bờ rồi, may mà thằng cu kia biết bơi đấy.
...........
Tôi chỉ nhớ được có vậy.. Nhưng câu nói đó cứ ong bên tai, căn bản nước vào ù mẹ tai rồi...

Sau cái buổi chiều hôm đó, tự nhiên tôi trở thành anh hùng nhỏ của cả đoàn, dù biết là tôi có không hành động như thế, thì mấy bác gần đó cũng ra vớt nó lên kịp thôi, nhưng có cái đéo gì nó cứ tự hào thế đéo nào, một mạng người cơ mà..mấy ông anh trong phòng thì lại càng thêm quý tôi hơn, tối còn dẫn tôi khám phá bộ môn 4 nút cùng, dkm một hành động nhỏ nhưng ý nghĩa lớn.....những vẫn thiếu một thứ, đó là lời cảm ơn từ mồm con bé, mặc dù chị gái và bố nó đã nói rồi.

Và cứ thế cái lần đầu tiên đi biển cũng kết thúc sau 3 ngày, tôi trở về rồi cũng dần quên đi cái kỷ niệm đó......
( Còn tiếp )
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Nongnoc37

Yếu sinh lý
Cuộc đời nó “
Tác giả: Trai miền núi tây bắc

Chương 1 : Những ngày ấu thơ.

Chap1 :

...........
Tôi lớn lên ở một bản nghèo, nơi dân bản trồng ngô trên những ngọn núi, ngọn đồi cao và dốc, ánh mặt trời chiếu rọi xuống không một bóng mát, Tôi cũng chẳng nhớ đã lớn lên như nào, chỉ nhớ trận lũ lịch sử đó, đã cuốn trôi tất cả, nhất là những người tôi yêu thương nhất.... tôi thành trẻ mồ côi, lớn nên trong ngôi trường bán trú dân tộc của huyện.. cứ thình thoảng cuối tháng chú tôi lại xuống thăm, mang cho hộp ruốc, ít muối vừng, mặc dù ở đây cũng trả thiếu thốn gì cả, lại có tiền trợ cấp của nhà nước. Người đặc biệt với tôi lúc đó chỉ còn lại chú Út, chú Út tôi năm đó 38 tuổi, ngày đó ông là công nhân của nhà máy đường, cái đêm mưa lũ, ông trực dây chuyền nhà máy nên thoát được, nhà cửa vợ con thì cũng trôi theo dòng lũ . Ông xin cho tôi vào trong trường dân tộc của huyện, một phần vì tôi còn nhỏ, một phần là ông còn công việc không thể lúc nào cũng chăm chút cẩn thận cho thằng cháu mới học lớp 5 của mình được. Cứ tưởng sẽ được êm đềm những tháng ngày sau, thì một lần nữa ông trời lại lấy nốt người thần yêu cuối cùng của tôi, chú tôi gặp tai nạn trên đường đi thăm tôi vào một ngày chủ nhật, cảnh thằng bé bơ vơ cạnh chiếc quan tài khóc rống lên như đã mất tất cả, hàng xóm, bạn bè của chú tôi ai cũng xót xa, không biết thằng bé sau này như nào, vào trại trẻ mồ côi hay lại tìm kiếm một người họ hàng xa nào đó để xin ở, chỉ đến khi cái ánh sáng từ bàn tay người phụ nữ, mà cả cuộc đời này tôi mãi không quên ơn, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi, thì cuộc sống mới sang một trang mới...mẹ nuôi tôi.....mẹ nuôi tôi cũng làm ở nhà máy đường, lúc ông chú còn sống thì rất thân, biết được hoàn cảnh của tôi nên nhận xin tôi về làm con nuôi, mẹ tôi thì có một mình, chồng thì mất do ung thư, không tính chuyện đi bước nữa, nên cũng muốn có một đứa con để về già đỡ đần, thấy tôi cũng thông minh sáng sủa, cái ngày gặp ở đám ma thấy tôi khóc, bà thương quá, thấy hoàn cảnh như vậy nên xin nhận tôi làm con nuôi. Vậy là tôi lại có gia đình mới...tôi được chuyển về ngôi trường gần nhà, cũng chẳng xa nhà máy là mấy, mẹ tôi thì làm tổ hành chính, nên 2 mẹ con cũng sống thoải mái.
Cuộc sống 2 mẹ con từ đó cứ êm đềm trôi qua.... à quên chưa giới thiệu tôi là Khánh, Hoàng Bảo Khánh

Cô gái đầu tiên tôi thích, mà không biết có phải là thích hay chỉ là ấn tượng, cô gái đó tên Thảo, ngày đó thì chắc nên gọi là cô bé, vì lúc đó tôi còn nhỏ, tôi gặp trong chuyến du lịch của công ty mẹ tôi vào mùa hè năm tôi lớp 7
Đó là một chuyến đi 3 ngày, xuống Sầm Sơn, nơi nhưng chiếc áo in hình Sâm Sơn giữa ngực, ám ảnh tuổi thơ của tôi, mỗi xe thì lại có 3 4 phụ huynh đi cùng, mẹ tôi năm đó không đi, nên gửi tôi cho bố của Thảo quản lý, vì sàn sàn nhỏ nhỏ như nhau, nên tôi với thảo cũng ngồi một hàng ghế, ở giữa là chị của Thảo, bên dưới là những anh chị lớn hơn...lúc đó thì bé để ý gì đâu, nhưng ngồi gần con gái là đã thấy ngại vkl rồi, nhưng ngta xếp chỗ nào thì ngồi chỗ đó, cả đoạn đường 2 chị em nó cười nói tíu tít, tôi thì ngồi im de vì cũng ngại mà cũng chẳng có quen ai cả, lúc đầu thì máu đi lắm, vì trẻ con mà, thấy bảo được đi biển là đã thấy thích rồi nghĩ gì đâu, thế là tôi im lặng, tựa đầu vào ghế vì buổi sáng dậy khá sớm để lên đường, cho tới lúc một bên vai cảm thấy có vật nặng gì tì vào thì mới tỉnh giấc, ngó sang là cái đầu của Thảo, chị Linh, chị của Thảo thì ngồi tiến lên dựa đầu vào hàng ghế trước ngủ từ bào giờ, nên khoảng trống ở giữa khiến cái đầu của nó gục vào vai tôi, lần đầu tiên tôi gần con gái tới thế, tuy có chút tê mỏi nhưng đéo hiểu sao tôi cứ ngồi im như tượng, không nhúc nhích, chỉ sợ con bé nó tỉnh dậy...rồi cứ thế tôi cũng thiếp đi lúc nào không hay...

  • Bố nhìn 2 đứa này hay không này...tiếng chị Linh cười nói

Trong cơn mê man tôi nghe loáng thoáng, mở mắt dậy thấy nó và tôi, 2 đứa đang tựa đầu vào nhau ngủ, tôi lấy làm ngại đưa bàn tay lên đẩy cái đầu nó ra, nó bị tác động vật lý đột ngột cũng tỉnh giấc, quay sang nhìn tôi ngáp ngắn ngáp dài.

  • Đang ngủ ngon, tựa tí có sao...nó cau có.

Sao, sao cái bố mày ê hết cả đầu cả vai, tao là là...thanh niên nghiêm túc đấy, tôi nghĩ thế trong đầu.

Đến tầm trưa thì chung tôi cũng xuống tới nơi, tôi được phân vào phòng với 5 anh lớn khác, 3 giường, 6 người một phòng.

  • Ấy thằng cu này con bố nào ý nhở, sao tao chưa thấy lên công ty ăn trung thu lần nào...tiếng một ông anh hỏi.

  • Em con mẹ Hoa, phòng tài chính anh ạ... tôi cũng lí nhí trả lời...

- À con nuôi cô Hoa hả, làm cùng phòng bố anh, thôi tối mày ngủ giường này với anh, 1 thằng to 1 thằng nhỏ là vừa đẹp...nói xong ông cười....

Loanh quanh đâu đấy đi ăn trưa, toàn hải sản cá biển mực biển, tôi dân miền núi, ở nhà mẹ nuôi tôi cũng ít mua đồ này, đối với tôi những món trên bàn lúc đó toàn cao lương mỹ vị...ăn xong thì lại về phòng nghỉ ngơi, có mấy ông anh lớn hơn thì lúc ăn cơm đi tìm được tiệm game gần đó, cái thể loại game 4 nút thế là cũng rủ nhau đi chơi đợi đến chiều mát ra tắm biển, tính tôi thì nhút nhát trẻ con miền núi mà, đã thế mất bố mất mẹ từ nhỏ đâm ra cũng trầm tính, ở nhà thì có mỗi 2 mẹ con thi thoảng lắm mới hỏi nhau được mấy câu. Tôi nằm trong phòng một mình, cố đợi cho tới lúc đi tắm, thì tiếng mở cửa làm tôi giật mình mở mắt.

  • Ơ thằng này không đi chơi à, còn nằm đây...tiếng chị Linh

  • Mấy anh đi chơi game hết rồi, em thì không biết chơi nên ở nhà.

  • Ờ chị sang xem còn thằng nào không rủ chơi đánh bài quỳ, thế chúng nó đi hết rồi à, mà mày có biết chơi tiến lên hay gì không.

Ôi dào cái bộ môn đấy thì tôi cứ phải là thuộc lòng, ngày còn ở ký túc trong trường nội trú, ít khi được ra ngoài, mấy anh lớn trong trường đều giấu một 2 bộ mang vào, cứ chiều đến là ra cái gốc cây, nhà tắm, hoặc trên cái tum nước nhà vê sinh ngồi đánh với nhau....

Thế là tôi theo bà chị sang phòng làm 1 chân , dkm nói là đánh bài quỳ, nhưng mà là quỳ trên đệm, thế thì đánh làm cái đéo gì tôi nghĩ vậy...con bé Thảo thì nó không biết chơi, chỉ có tôi, chị Linh và 2 chị nữa là ngồi trên giường đánh, con bé Thảo ở dưới tí tí lại chạy vòng quanh xem bài mọi người coi như là học cách chơi với cách xếp bài, nó thò cài đầu nhìn xuống mấy lá bài tôi cầm trên tay.

  • Nào, đánh bài ai cho nhìn...nói tôi gập bộ bài lại.

Nó thấy thế bĩu cái môi lên.

  • Đây trả thèm, bài xấu mù...rồi nó lại chạy ra chỗ khác...

Chúng tơi chơi từ trưa cho đến chiều gần đến giờ đi tắm mới giải tán, về đến phòng cũng đã thấy mấy ông anh đi chơi về đã thay sẵn mấy bộ đồ bơi, nói là đồ bơi thế thôi chứ cũng chỉ toàn quần đùi thái lan,ông nào nhìn có điều kiện lắm thì thêm phụ kiện kính bơi ống thở, tôi thì vẫn cái quần sooc đùi mặc từ lúc lên xe cởi mỗi cái áo ra là xong.

Ra đến biển mát lắm, cũng đẹp lắm, tôi cũng đéo hiểu tại sao lúc đó lại thấy đẹp, nước thì đục, rác thì đầy, nhưng trẻ con mà, lần đầu được thấy biển nó có cái cảm giác gì đó khó tả lắm, không như mấy vũng nước, con sông con suối trên tôi.

  • Chơi gần bờ thôi nhá mấy đứa, xuống tắm thì ra chỗ nông nông thôi, biết bơi thì cũng cấm được ra xa biết chưa.

Mấy bác trong đoàn bắt đầu nhắc nhở đám trẻ, cả hội gật đầu vâng dạ xong rồi cũng nhanh chân chay thật nhanh ra xem thằng nào đứa nào xuống nước trước..

Mẹ mặn thật, thử làm ngụm nước biển xem nó thế nào thì vị mặn mặn lợ lợ kiểu đéo gì, sóng đánh tụt quần là có thật, lần đầu tiên biết sóng biển nó thế nào, mấy ông anh cùng phòng chắc đi nhiều nên có nhiều trò để chơi lắm, nào là nhảy sóng, nào là đắp cát nên người....tôi cùng hòa mình vào những trò với mấy ảnh, tự nhiên giấy phút đó nó thật đặc biệt trong tâm trí tôi, ngoài khoảnh khắc mẹ nuôi tôi, đón tôi về căn nhà mới, thì giây phút bên những người bạn người anh mới này tôi mấy thấy được niềm vui của cuộc đời...
Chơi chán với đám con trai, tôi lại chạy ra chỗ nhóm bà chị Linh gần đó, vì đã chơi bài cả buổi với nhau nên cũng có cảm giác thân hơn nên ra xem mấy chị đang làm gì, đéo mẹ cầm tay nhau đi về phía biển ạ...thấy tôi đứng trên bờ, bà linh vẫy vẫy cái tay gọi tôi ra để đẩn cái phao cùng, con bé Thảo thì ngồi trong phao bà chị Linh vời chị Quyên đằng sau đẩy đi , tôi thấy cũng vui lên tiến ra gần. Ra đến nơi thì nước cũng đã ngập gần quá bụng rồi...xung quanh cũng chỉ có vài người...đang định quay về bờ thì 2 bà đột nhiên tha tay ra khỏi cái phao, tính trêu con bé Thảo, nó ngồi trên phao mà sóng đẩy khiến nó hét ầm lên thấy vậy tôi tiến lại gần, 2 bà chị thì vẫn cứ trêu nó.

  • Mày cứ kệ nó, cho nó chừa cái tội, lèo nhèo thích ngồi phao đi haha...2 bà thì cứ đứng yên cười nhìn con bé hoang mang sợ hãi...
Thế đéo nào vừa nói xong nó sợ nên không ngồi im được cựa người tí là rơi tùm mọe nó xuống nước...

Tôi thì thấy chỗ nước đấy cũng không ngập đầu nó nên chỉ hơi tiến lại một chút quan sát, nó với lấy cái phao, thế đéo nào cái phao cứ dập dềnh, từ từ di chuyên ra xa hơn chỗ nó đứng, nó cũng vậy cứ như là bị ai kéo đi, cứ tiến một bước sóng hết cái lại lùi 2 ba bước, càng ngày cái đầu của nó càng ngập dần xuống...mấy bà chị thì cứ tưởng nó đùa vì không thấy nó hét hò gì cũng trả có phản ứng....tự nhiên linh tính của tôi thế nào nó mách bảo con bé này sắp đuối nước mẹ rồi, cho đến khi lần cuối nó nhổm dậy sặc nước mấy cái nó hét lên.

  • CỨU EM...

Thì lúc nó nó ngập hẳn...xung quanh thì đéo có ai gần, 2 bà chị thì vẫn đứng chỗ cũ chưa kịp phản ứng, thấy vậy tôi lao người về phía nó cố bơi thật nhanh lại gần, dưới nước đục quá, lại còn nước mặn , cay xè mắt... tôi khua khoắng một hồi cũng túm được cái tay nó đang vùng vẫy, cố đẩy người nó cao lên, mẹ cái giống đéo biết bơi mà bị sặc nước kiểu này nó cuống lắm, tay chân nó khua khoắng linh tinh có yên đâu, tôi cô đẩy nó lên rồi cũng cố thò cái cầu cùng lúc hét lên..

  • Đừng giẫy nữa... rồi lại ngụp xuống, cố kéo nó bơi về phía cái phao đang trôi dạt...

Tôi thì bơi sông bơi suối nhiều rồi, nhất là sau khi bố mẹ tôi mất trong trận lũ, lúc nào cũng sợ một ngày mình chết chìm, nên cứ rảnh là đi ra suối bơi với mấy đứa trong bản. Càng cố tới chỗ cái phao thì nước càng đầy tôi ra xa bờ hơn, đây ra nhanh lắm cứ như có cái lực gì đằng sau vậy, cố mãi thì 2 đứa cũng bám vào được cái phao..

  • BÁM VÀO..tôi cố hét lớn để cho nó nghe thấy

Nó thì vẫn sặc nước, 2 mắt nhắm tịt, một tay túm cái cổ tôi, một tay khua khoắng tìm kiếm cái phao...

Lúc nó vừa sờ tay được cái phao cũng là lúc, 2 ông chú dân biển gần đấy, bơi ra túm chặt 2 đứa nhỏ.....phù thoát rồi, sợ quá, về đến bờ mà tim tôi vẫn đập bình bịch, tôi ngồi xuống bãi cát với hàng đống người vây quanh, con bé chắc uống nhiều nước bên cạnh cứ ho khù khụ, nước mắt nước mũi cứ thế là trào ra...

  • Chúng mày nghịch ngu thế, nhớ chết đuối thì sao, lớn rồi dọa em thế à...vân vân và mây mây những câu mắng chửi về phía 2 bà chị....

  • Có cắm cái biển mà bọn nó không để ý...may mà gần bờ..

  • Bọn này vào chỗ dòng chảy xa bờ rồi, may mà thằng cu kia biết bơi đấy.
...........
Tôi chỉ nhớ được có vậy.. Nhưng câu nói đó cứ ong bên tai, căn bản nước vào ù mẹ tai rồi...

Sau cái buổi chiều hôm đó, tự nhiên tôi trở thành anh hùng nhỏ của cả đoàn, dù biết là tôi có không hành động như thế, thì mấy bác gần đó cũng ra vớt nó lên kịp thôi, nhưng có cái đéo gì nó cứ tự hào thế đéo nào, một mạng người cơ mà..mấy ông anh trong phòng thì lại càng thêm quý tôi hơn, tối còn dẫn tôi khám phá bộ môn 4 nút cùng, dkm một hành động nhỏ nhưng ý nghĩa lớn.....những vẫn thiếu một thứ, đó là lời cảm ơn từ mồm con bé, mặc dù chị gái và bố nó đã nói rồi.

Và cứ thế cái lần đầu tiên đi biển cũng kết thúc sau 3 ngày, tôi trở về rồi cũng dần quên đi cái kỷ niệm đó......
( Còn tiếp )
Vote trc cho mày
 
Bên trên