Người tạo contend
Tao là gay
Chào các thím, đến bước đường cùng rồi nên em phải nhờ các thím có gia đình tư vấn cho em.
Sơ qua về kinh tế gia đình đôi bên : Nhà vợ em khá giả, Nhà em thì nghèo.
Tụi em cưới nhau đến nay được 5 năm, có 1 bé gái 3.5 tuổi, 2 vợ chồng em mặc dù cũng ưa cãi lặt vặt nhưng vẫn sống yên ổn, 2 vợ chồng quen và cưới nhau ở TPHCM, được bên phía vợ hỗ trợ 100 củ + 150 củ cố gắng tích cóp của 2 vợ chồng mua góp được căn hộ chung cư theo dạng nhà ở xã hội dành cho viên chức nhà nước, cho nên phải nhờ ông anh vợ (làm nhà nước) đứng tên, thuộc sở hữu của ổng, góp tổng 15 năm, giai đoạn trước khi covid + có bé thì 2 vợ chồng làm lụng yêu thương nhau lắm, từ khi có bé là bắt đầu vào covid, em lo vợ con nắng mưa, di chuyển về nội ngoại xa xôi, bên ngoại cách 600km, bên nội cách 300km, một phần do em cũng đam mê con ô tô, cho nên em hơi sai lầm và cũng ko rõ mình ích kỷ quá không khi chỉ nghĩ đến việc mua xe xong làm trả từ từ là hợp lý, giai đoạn đó lương 2 vc vẫn gánh đủ con xe + cái nhà + nuôi con vẫn ổn.
Covid ập đến, công việc 2 vợ chồng không suôn sẻ, con còn bé, phải gửi về ngoại, vợ em nó thương nhớ con, nên đòi xin chuyển công tác về quê ngoại, chuyển được về ở cũng cách đây 1.5 năm rồi, đợt em có về theo nhưng ở quê đâu dễ tìm được việc, em đành phải quay lại HCM duy trì công việc để có tiền góp nhà + góp xe, cuối cùng mỗi đứa một nơi, đúng là xa mặt thì cách lòng, dần dà tình cảm vợ chồng thật sự phai nhạt, tần suất em gọi điện về, nhắn tin hỏi han thì nhiều, nhưng vợ em ngày một ít, cho đến khi em nhắn tin hỏi han một mình em nói như độc thoại, vợ cứ ậm ờ cho qua chuyện, em cũng ngấm ngầm hiểu vấn đề, cho đến tối qua thì vợ em chủ động nhắn nói chia đôi con đường, giải thoát cho nhau đi, tìm một cái cớ, nói em không quan tâm con cái , không lo được cho con, một mình vợ em lo hết, rồi trách em chưa giàu đã vội mua xe, mọi việc em làm cho cái gia đình điều ko ý nghĩa lắm, .....
Ai cũng là nạn nhân trong câu chuyện của mình, không ai chịu nhận sai, nhưng em nhận sai, em thừa nhận em sai trong việc mua ô tô sớm để giờ số tiền em đi làm có được điều trả cho nhà + xe hết, đến mức nhiều khi lo cho mình không xong, nói gì lo lắng cho vợ con ở quê được cuộc sống tốt hơn, nhưng thật tình ra cả đời em không tứ đổ tường, cảm xúc dành cho vợ còn quá nhiều, còn yêu nhiều lắm, không nhờ nó hết tình cảm, phũ mặt nhanh đến vậy, nhân vô thập toàn, bây giờ em sa cơ lỡ vận, kinh tế khó khăn, em rất bất lực, rõ ràng là hiện tại không thể lo lắng cho vợ con, rồi ở lại xa nhau, việc vợ em đòi ly dị, có thể tìm bến đỗ mới em vẫn hoàn toàn chấp nhận, không oán trách.
Nhưng em quá buồn, hơn năm trời qua bao nhiêu khó khăn một mình em xử lý để tồn tại + duy trì được công việc giữa thời điểm kinh tế khó khăn layoff nhiều đến vậy, giờ vợ chồng từng yêu thương nhau đến mức sẵn sàng bỏ mọi thứ mà giờ cũng chỉ thoáng qua, thấy không ổn thì bỏ nhau. Cái sự đời này ngẫm cũng chán, không có gì là ổn định, mọi thứ là tương đối cho đến khi sự cố ập đến.
Về việc ly dị hiện vợ nó ko đề cập cụ thể, nhưng em nghĩ sớm muộn mà thôi, cái chung cư trả góp từ đó giờ em vẫn là người trả góp chính hàng tháng, không rõ mình nên giải quyết vụ này ra sao, nhờ mọi người cho ý kiến ạ, giờ em vẫn ở đây, muốn bán chia đôi thì cũng phải góp xong, mà cũng là ông anh vợ đứng tên, giờ ở cũng khó mà đi không biết làm sao ?!! Em rất rối, không đủ tỉnh táo nên rất cần vozer tâm sự giúp đỡ, em cám ơn
Sơ qua về kinh tế gia đình đôi bên : Nhà vợ em khá giả, Nhà em thì nghèo.
Tụi em cưới nhau đến nay được 5 năm, có 1 bé gái 3.5 tuổi, 2 vợ chồng em mặc dù cũng ưa cãi lặt vặt nhưng vẫn sống yên ổn, 2 vợ chồng quen và cưới nhau ở TPHCM, được bên phía vợ hỗ trợ 100 củ + 150 củ cố gắng tích cóp của 2 vợ chồng mua góp được căn hộ chung cư theo dạng nhà ở xã hội dành cho viên chức nhà nước, cho nên phải nhờ ông anh vợ (làm nhà nước) đứng tên, thuộc sở hữu của ổng, góp tổng 15 năm, giai đoạn trước khi covid + có bé thì 2 vợ chồng làm lụng yêu thương nhau lắm, từ khi có bé là bắt đầu vào covid, em lo vợ con nắng mưa, di chuyển về nội ngoại xa xôi, bên ngoại cách 600km, bên nội cách 300km, một phần do em cũng đam mê con ô tô, cho nên em hơi sai lầm và cũng ko rõ mình ích kỷ quá không khi chỉ nghĩ đến việc mua xe xong làm trả từ từ là hợp lý, giai đoạn đó lương 2 vc vẫn gánh đủ con xe + cái nhà + nuôi con vẫn ổn.
Covid ập đến, công việc 2 vợ chồng không suôn sẻ, con còn bé, phải gửi về ngoại, vợ em nó thương nhớ con, nên đòi xin chuyển công tác về quê ngoại, chuyển được về ở cũng cách đây 1.5 năm rồi, đợt em có về theo nhưng ở quê đâu dễ tìm được việc, em đành phải quay lại HCM duy trì công việc để có tiền góp nhà + góp xe, cuối cùng mỗi đứa một nơi, đúng là xa mặt thì cách lòng, dần dà tình cảm vợ chồng thật sự phai nhạt, tần suất em gọi điện về, nhắn tin hỏi han thì nhiều, nhưng vợ em ngày một ít, cho đến khi em nhắn tin hỏi han một mình em nói như độc thoại, vợ cứ ậm ờ cho qua chuyện, em cũng ngấm ngầm hiểu vấn đề, cho đến tối qua thì vợ em chủ động nhắn nói chia đôi con đường, giải thoát cho nhau đi, tìm một cái cớ, nói em không quan tâm con cái , không lo được cho con, một mình vợ em lo hết, rồi trách em chưa giàu đã vội mua xe, mọi việc em làm cho cái gia đình điều ko ý nghĩa lắm, .....
Ai cũng là nạn nhân trong câu chuyện của mình, không ai chịu nhận sai, nhưng em nhận sai, em thừa nhận em sai trong việc mua ô tô sớm để giờ số tiền em đi làm có được điều trả cho nhà + xe hết, đến mức nhiều khi lo cho mình không xong, nói gì lo lắng cho vợ con ở quê được cuộc sống tốt hơn, nhưng thật tình ra cả đời em không tứ đổ tường, cảm xúc dành cho vợ còn quá nhiều, còn yêu nhiều lắm, không nhờ nó hết tình cảm, phũ mặt nhanh đến vậy, nhân vô thập toàn, bây giờ em sa cơ lỡ vận, kinh tế khó khăn, em rất bất lực, rõ ràng là hiện tại không thể lo lắng cho vợ con, rồi ở lại xa nhau, việc vợ em đòi ly dị, có thể tìm bến đỗ mới em vẫn hoàn toàn chấp nhận, không oán trách.
Nhưng em quá buồn, hơn năm trời qua bao nhiêu khó khăn một mình em xử lý để tồn tại + duy trì được công việc giữa thời điểm kinh tế khó khăn layoff nhiều đến vậy, giờ vợ chồng từng yêu thương nhau đến mức sẵn sàng bỏ mọi thứ mà giờ cũng chỉ thoáng qua, thấy không ổn thì bỏ nhau. Cái sự đời này ngẫm cũng chán, không có gì là ổn định, mọi thứ là tương đối cho đến khi sự cố ập đến.
Về việc ly dị hiện vợ nó ko đề cập cụ thể, nhưng em nghĩ sớm muộn mà thôi, cái chung cư trả góp từ đó giờ em vẫn là người trả góp chính hàng tháng, không rõ mình nên giải quyết vụ này ra sao, nhờ mọi người cho ý kiến ạ, giờ em vẫn ở đây, muốn bán chia đôi thì cũng phải góp xong, mà cũng là ông anh vợ đứng tên, giờ ở cũng khó mà đi không biết làm sao ?!! Em rất rối, không đủ tỉnh táo nên rất cần vozer tâm sự giúp đỡ, em cám ơn