Trên đời này, thứ duy nhất ta thực sự sở hữu là cơ thể mà ta rèn luyện hàng ngày.
Tất cả những thứ khác đều không thực sự thuộc về ta. Chúng là sự nhượng quyền, vay mượn. Tất cả mọi thứ xung quanh ta đều chỉ là do cuộc sống và các thực thể quyền lực hơn cho phép chúng ta sở hữu chúng. Khi chúng ta không được cho phép nữa, chúng sẽ bị lấy đi.
Alexander Đại Đế trong giờ phút lâm chung đã triệu tập các tướng sĩ của ông tới giường bệnh, và nói rằng ông muốn thi hài của ông được tiễn đưa về nơi an nghỉ với hai cánh tay thả lỏng giữa không trung, để mọi người cùng thấy rằng: “Chúng ta đến với thế giới này chỉ có hai bàn tay trắng, và chúng ta rời khỏi thế giới này cũng chỉ với hai bàn tay trắng”.
Kể cả kiến thức trong bộ não. Nó cũng chưa chắc đã là thuộc về chúng ta. Khi bạn nghĩ một điều gì đó, hãy thử tự hỏi xem đây là do bạn tự nghĩ ra thế hay bạn nghe nó ở đâu đó từ một ai đó. Tôi dám chắc khả năng thứ hai cao hơn.
Nhưng cơ thể là một chuyện khác hẳn. Bạn được ban cho nó, nó hoàn toàn là của bạn.
Bạn chịu trách nhiệm 100% với nó. Tất cả lối sống, nếp sinh hoạt, lịch trình, thời gian biểu, thói quen, sở thích, suy nghĩ, tư tưởng, bản ngã... tóm lại là những hành vi hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của bạn - đều được phản chiếu thông qua nó.
Bạn không thể vay mượn, thuê mướn, sao chép, tái bản, làm giả, hay tước đoạt nó. Bạn chỉ có một cơ thể duy nhất, không có cơ hội quay về làm lại lần hai, và bạn phải sống với nó đến khi bạn trút hơi thở cuối cùng.
Bạn không thể sống mà thiếu đi nó được. Bạn không thể sống mà để cho nó dặt dẹo lay lắt. Nó càng được chăm sóc tốt thì đời bạn càng sướng. Càng bỏ mặc nó, hoặc xài nó theo kiểu thẻ tín dụng “tiêu trước, trả sau”, cứ thoải con gà mái đã rồi sau này chăm nó cũng chưa muộn, thì đời bạn càng khổ. Vào bệnh viện thăm khu điều trị nội trú là biết thế nào là khổ.
Giống như mọi cỗ máy hay động cơ, nó cần được vận hành và bảo dưỡng thường xuyên. Động cơ vận hành thường xuyên và bảo trì tốt sẽ bền bỉ. Động cơ cứ đem về vứt xó, hoặc chỉ xài mà không dưỡng như thể nó là động cơ vĩnh cửu, thì hỏng hóc tàn phế không phải là câu hỏi có hay không, mà là câu hỏi sớm hay muộn.
Nếu như thứ duy nhất bạn thực sự sở hữu mà bạn còn không xây đắp, vun vén, bảo trì và phát triển nó tốt được, thì bạn nghĩ xem liệu bạn có xứng đáng để được ủy thác những thứ khác trong cuộc đời hay không?
Nếu những chuyện rất đơn giản, hoàn toàn thuộc tầm kiểm soát của bạn như là hôm nay có tập luyện không, nhét vào mồm mình cái gì, đi ngủ mấy tiếng... mà bạn cũng không lo nổi, thì bạn còn có thể lo cho những chuyện lớn lao phức tạp kiểu gì?
Nếu thứ chứa đựng bộ não của bạn còn không được khỏe, làm sao mà não của bạn có thể hoạt động bình thường, suy nghĩ thông suốt, tinh thần minh mẫn, tâm hồn lạc quan kiên định?
Nếu không chăm sóc được cho cơ thể của chính mình, bạn có thể chăm sóc được cho ai?
Nếu chính bản thân mình mà bạn còn phản bội, ai có thể tin tưởng được bạn?
Cơ thể con người không sinh ra để ở yên một xó. Nếu muốn chỉ suốt ngày ăn, thà làm con heo. Nếu muốn chỉ suốt ngày ngủ, thà làm con lười. Nếu muốn chỉ ngồi im một chỗ, thà làm cái cây.
Còn đã làm con người thì phải tốt hơn thế. BẠN CÓ HIỂU KHÔNG?