Rồi. Thế khóc đéo gì. Thuế bên này cao thì sang kia mà sống
- Nếu kẻ phê phán đã lớn tuổi thì ta bảo bọn họ thù hằn quá khứ, chỉ biết moi móc chứ làm được gì.
- Nếu chúng còn trẻ thì ta bảo là lũ trẻ trâu chưa biết sự đời, phải đi làm rồi hãy lên tiếng.
- Nếu đã đi làm thì ta bảo toàn kẻ bất mãn vì thất bại.
- Nếu đã thành công có sự nghiệp như Lê Công Định và Cù Huy Hà Vũ ta bảo chúng ko có cái tâm, ko phải trí thức thật sự, được voi đòi tiên, sau khi đã no thân ấm cật bây giờ muốn mưu triều soán vị, tham danh tiếng.
- Nếu là trí thức hẳn hoi ko thể cãi như Ngô Bảo Châu, Lê Đăng Doanh, Hoàng Tụy thì ta bảo họ chẳng có kinh nghiệm chính trị, dân khoa học biết gì chính trị mà bàn.
- Nếu có kinh nghiệm chính trị ta sẽ bảo chúng có dã tâm chính trị, mưu đồ bất chính.
- Nếu là dân thường ta thách chúng thử nhìn từ khía cạnh của người lãnh đạo để thấy cái khó.
- Nếu là Đảng viên như Bùi Tín, Trần Độ ta bảo chúng là bọn phản bội, ăn cháo đá bát.
- Nếu chưa đi ra nước ngoài ta bảo hãy ra ngoài để hiểu Việt Nam tốt thế nào, nước nào chẳng có vấn đề.
- Nếu đã ra nước ngoài thì ta bảo là lũ vọng ngoại, lũ ham bơ thừa sữa cặn, cõng rắn cắn gà nhà.
- Nếu ở hải ngoại ta bảo chúng là bọn đu càng, tàn dư Mỹ ngụy, bè lũ tư bản, giỏi về VN đấu tranh này.
- Nếu ở trong nước ta bảo chúng bị kích động, nhận tiền của các thế lực thù địch, lũ bị giựt dây, cút ra nước ngoài mà sống.
- Nếu viết bài trên mạng ta bảo bọn chỉ biết gõ bàn phím, ăn không ngồi rồi, sao ko hành động đi.
- Nếu hành động xuống đường biểu tình đòi quyền lợi, ta nói toàn bọn bị kích động, được thuê tiền đi gây rối mất trật tự xã hội, lo ở nhà làm ăn đi.