T gan lì, bướng lắm m ạ. T dỗi mẹ t bỏ sang hàng xóm chơi.Vãi sao mẹ m ác với m thế nhỏ tuổi mà cho đứng ngoài sân đến đêm á
Mẹ t cầm gậy sang lôi xềnh xệch t về.
Rồi t khóc, ngồi 1 mình.
Đến đêm luôn. Cho đến lúc bà ngoại ra kéo t vào.
T gan lì, bướng lắm m ạ. T dỗi mẹ t bỏ sang hàng xóm chơi.Vãi sao mẹ m ác với m thế nhỏ tuổi mà cho đứng ngoài sân đến đêm á
Nghỉ rồi. Bộ phận của t nghỉ dần. Còn mỗi 1 ng ở lại lo hậu sự.Thế là M viết đơn xin nghỉ r à, ở nhà nhiều là stress thật đấy, thành ra trầm cảm.
Ra ngoài đi bộ cho khuây khoả đi, m không vui nổi hay nghĩ tích cực gì trong không khí đó đâu, t luôn chạy bộ để giảm tải tiêu cực, qua khu nhà t chạy bộ, kết hợp đc việc gì để khỏi thất nghiệp thì chiến thôi
Trước đây t ko sợ mẹ t như bây h..M lớn rồi nghĩ đơn giản thôi, coi như mẹ m bị 1 loại bệnh và k thể bt, mà m đâu thể cư xử bt với ng k ổn? Tập trung vào chính mình đi. Mẹ m khuất núi thì m còn lại gì, nếu m cứ vạ vật ntn?
Lên kế hoạch cho năm tới chưa, t xin đc giấy tờ sản xuất và công bố sản phẩm rồi, qua năm có lửa thì qua t chiến đấu.Nghỉ rồi. Bộ phận của t nghỉ dần. Còn mỗi 1 ng ở lại lo hậu sự.
Còn lại nghỉ hết rồi
Thôi, tự yêu lấy mình đi, nghỉ ngơi r tính 1 kế hoạch mớiTrước đây t ko sợ mẹ t như bây h..
Có thể do áp lực thất nghiệp, áp lực cs..vvv làm tình trạng t nặng hơn
Tích cực lên kiếm ny mà lấy cho nhẹ đầu điTrước đây t ko sợ mẹ t như bây h..
Có thể do áp lực thất nghiệp, áp lực cs..vvv làm tình trạng t nặng hơn
Sang ở với bố mẹ ck.kiếm thằng chồng tốt mà lấy rồi ở riêng cho nhẹ đầu.
T đag học thêm nghiệp vụ đây.Lên kế hoạch cho năm tới chưa, t xin đc giấy tờ sản xuất và công bố sản phẩm rồi, qua năm có lửa thì qua t chiến đấu.
Ra AN cafe mà học. Học sinh ra đó nhiều, có khu ngồi lap đấyT đag học thêm nghiệp vụ đây.
Những ngày này ở nhà học online.
T phải gặp mẹ t thường xuyên
M ở đâu tìm việc mà lm ra ở riêng cho bớt đau đầuKo thể tưởng tượng dc.
Có những chuyện mà mẹ t nói đi nói lại.
Buổi tối mang ghế ra tận đầu giường t trước khi đi ngủ để nói.
Sáng sớm lấy ghế ra ngồi cạnh giường nc tiếp
Rồi trong bữa cơm, tiếp tục nói.
T ám ảnh quá.
Ở riêng t thấy tội cho mẹ t quáM ở đâu tìm việc mà lm ra ở riêng cho bớt đau đầu
Nhưng m ở chung thì khổ m thôiỞ riêng t thấy tội cho mẹ t quá
Bác tao cũng như mẹ mày đóa, mỗi người mỗi tính, tao đều nhịn: dân túy màT có 1 bà mẹ nói rất nhiều, và hay bắt buộc con cái phải làm theo ý, từ cái nhỏ nhặt nhất.
T đi làm thì thôi mà về nhà là mẹ t nói. Và hay bày ra bộ mặt đáng thương, làm t phải ăn năn hối hận, xót xa.
Nhưng quan điểm của mẹ t là nghe theo lời mẹ t mới là đứa con ngoan.
Ngoài ra đều là hỗn hào, và luôn so sánh t với con nhà ng ta.
Mẹ t còn hay bị ám ảnh bệnh tật, luôn luôn h ăn cơm mở các chương trình sức khoẻ bệnh tật lên nghe, rồi bầy ra điệu bộ thảng thốt mỗi khi nghe bác sĩ nói, rồi bà tưởng mình bị như vậy. Xong rồi hay lôi các vấn đề nhà cửa, đất đai mà t chưa làm dc.
T mệt mỏi quá.
Nó làm t quá ám ảnh mỗi h ăn cơm.
Nay t vừa ăn cơm vừa nghe ctrinh sk của mẹ t mà t ko nuốt nổi cơm.
T phải bỏ ra ngoài mà khóc thầm. Đợt này t cũng thất nghiệp nữa, nên t thấy hình như t bị trầm cảm rồi.
Cảm ơn broT khuyên m, nên chia sẻ tâm sự 1 lần vs mẹ m về vấn đề này, nếu không đủ dũng khí làm thì m viết 1 lá thư rồi đi đâu đó 1,2 ngày. Chứ t thấy m bị trầm cảm rồi đấy, m nên đề cập tới vấn đề trầm cảm với mẹ m luôn. Chúc m sức khỏe nhé