xuanhathudongroilaixuan
Yếu sinh lý
T thấy m nói đúng, lớn lên mới hiểu được cảm giác của ba mẹ lúc đóThôi mày phận làm con ráng nhịn đi, nghe phật pháp coi như nghiệp mày kiếp trước. Chứ so với tao mày chả là cái đinh gì, cuộc đời tao từ nhỏ sống trong đòn roi và mặc cảm…nhưng tao vẫn tin sẽ có ngày tao thay đổi được số phận và năm nay tao 43t có nhà cửa xe hơi đất cát và đặc biệt những ấm ức lúc nhỏ đã tan biến do mẹ tao lúc ấy một tay nuôi anh em tao ba tao đi bộ đội nên mọi nỗi buồn khổ bã trút lên tao và sau này tao có vợ con tao mới thương mẹ tao nhường nào…tâm sự với mày xíu, làm con thì ba mẹ như thế nào cũng phải yêu thương và kính trọng nhé!
Nhưng mà t nghĩ ở thế hệ sau này nó dễ nhạy cảm hơn khi cuộc sống nó không thiếu ăn thiếu mặc như ngày xưa nữa, giáo dục cũng hạn chế dùng bạo lực. Ví dụ nhé, giả sử trong lớp học không có đứa nào bị giáo dục bằng bạo lực, thì khi một đứa kể ra là hôm qua tao vừa bị mẹ đánh, thì lúc đấy mấy đứa kia hùa vào bảo là ủa sao mẹ mày kỳ vậy, mẹ tao không đánh tao bao giờ, từ đó đứa trẻ đấy trở nên mặc cảm vì mẹ mình đánh mình, xem điều đó là tệ, là xấu, nó sẽ nhạy cảm hơn, còn ngày xưa thì đứa nào cũng ăn roi no đòn, cực khổ như nhau, nên khi nhìn người khác cũng bị đánh như mình thì mình cũng có chút an ủi. Nên là theo t thấy mình đừng nên so sánh hoàn cảnh người này người kia, tại cảm giác nó cũng như kiểu ba mẹ hay so sánh mình kiểu “sao mày học ngu thế, nhìn thằng X thằng Y đi, nó giỏi nó ngoan, m không bằng tụi nó” mỗi người sẽ có một sức chịu đựng khác nhau. Hãy khuyên theo một chiều hướng khác sẽ dễ thấm hơn