Tao ko kể khổ.Mày là đàn bà thật hay ko tao cũng đéo quan tâm.Nhưng m ko phải là đàn ông.Vì sao người phụ nữ nặng nợ đẻ đau.Vì đẻ con thì trong đó có Máu của mẹ.Thế còn xương của cha.Chúng m ko nghĩ cho à.Tinh trùng nó là thứ kết tinh của niềm hạnh phúc sung sướng.Nếu nó rơi vào chỗ nó thấy xứng đang rơi thì m cũng xem lại chúng mày.Đẻ xong là kêu mệt khó ở rồi khó tính.Nhưng đàn ông cuntx ko biết kể khổ đâu.Lúc kể là lúc tìm tới những thứ trần tục là ngồi quán nước chè với đám bạn, với thằng bạn cungg công ty, với con cave chơi vội để thoả mãn những ngày mệt mỏi.Đàn ông ko thằng nào nhàn hạ.Thằng ngồi vp thì đủ loaik cãm dỗ.bụng to thì yếu sl.Ko đi bia rượu với cty thì bị ghẻ lạnh.chia bè phái.Leo lên chức vị cao là quá nhiều những thứ đánh đổi.Rồi tới thằng làm lao động.Không gían ô nhiễm làm đổ mồ hôi.Cái gì nó rơi vô chân vô tay có chẩy máu tí cũng kệ.Nặng thì lấy mẩu thuốc lá đắp tạm cho ko rớt máu rồi làm.Hên hên ko rơi vô đầu.Da xạm đi vì cháy..Nhưng kể cả thằng nào cũng vậy thôi.Tao ko nói mấy thằng sướng hưởng thụ ko chịu làm.Còn đã sinh ra thằng đàn ông địt con vợ và đẻ con ra.Lưng nó vô vô vàn thứ nặng gánh.Nó ko phải là cái máy sinh học mày bảo là cơm ai nấu,con ai trông, ai giặt quần áo... và nó năn vào ngay được.Kiểu như phản xạ có điều kiện.M muốn thì cũng đào tạo dần dần ai mới yêu mới cưới mà đã buộc lại thành 1 bó sợi ngay được.Vừa nóng vừa bức bối.Buộc 2 cá tính lại.Có con sớm thì bắt đầu cơm áo gạo tiền.Ko có thì sinh ra nhiẻu vấn đề.Bệnh của XH đủ cả.m nên thấy may mắn vì đã gặp được người ko đáng phải là ck mình ở kiếp này.Đến hạt mưa nó còn ko tự ý rơi vào đúng chỗ.Mọi thứ vạn vật kiếp này đều có quy luật đều có duyên số tiền kiếp.Gặp đc nhau ko dễ dàng.Có con là kết tinh trái quả.Nó sẽ lớn lên với sự khuyết thiếu của sự ngu dại vì hành động bố mẹ nó mang lại.Tao cũng từng suy nghĩ lả sẽ phải chia tay.cũng 2 đứa.Mà khi nhìn lại.Vợ tao đã từng ôm tao.từng chung tay đứng cùng tao lúc hoạn nạn.Lúc tao vỡ nợ phá sản.Tao tưởng như bờ vực tuyệt mệnh.Ấy vậy tao phải rùng mình vì thấy cái tao làm là nghiệp tao trả.Ko phải vợ hay con tao phải đi gánh.Năm này vừa chơi bời xong và 2 vợ chồng đã làm hòa.Cùng hướng tương lai.Tao sẻ những điều đó ko phải khoe vì mỗi nhà 1 hoàn cảnh.Nhưng những lúc yếu nhất.Đàn ông thằng nào cũng vậy.yếu đuối.thì nó bị cô độc m hiểu ko.Nó biết dựa vào ai.Làm tất cả cũng chỉ vì cơm áo gạo tiền vì vợ vì con vì những thứ sân si với bạn bè vơid hàng xóm.Về nhà là chửi bới trách móc.Hơi tí là giận hơn.Thời gian đi làm mệt 1 ngày trời gặp nhau cuối ngày là điều gì đó như ngón nến của mỗi nhà.Ko ôm ấm che chở.Gió vào là tắt.Và tao thấy chuyện ly hôn dễ thì dễ thật nhưng nhiều nhà.Cái này tao nói kể cả chuyện nhà m.Là thứ đàn bà chúng m nghĩ ngắn lắm.Và đéo xứng đáng có được thằng đàn ông nào như bên trên tao viết cách đây 20 phút trước đâu.Những thằng đó nó ko tồn tại.OK.Hãy nhìn lại lũ đàn bà chúng mày.XH hiện đại rồi ko còn phụ nữ nề nếp hiền thục của ngày xưa.cái đéo gì cũng muốn mà nghèo 1 tí là laj so sánh thằng chồng này nọ.Bớt ảo tưởng nhé.Tao 8x. 2 thứ tóc và thừa kinh nghiệm sống.Phở đầy ớt và hành gừng vẫn ăn hằng ngày.Bonus cho quả ảnh cs sung sướng của vợ chồng tao nếu m đọc hết !