Xem nội dung: 199939
Tên Khải….hmm – Thư đặt một ngón tay lên môi nhìn lên trần nhà suy nghĩ.
- Cách đây tám chín tháng gì đó người ta vớt được cậu ta ở dưới sông, Ông Lý cầm ấm nước rót chè.
- Cái gì??? Vớt ở dưới sông á bố? – Thư mở to mắt ngạc nhiên.
- Ừ! Dường như cậu ta gặp một biến cố gì đó trong cuộc sống nên muốn tự tử…. Haiz tuổi trẻ thật là bồng bột. – Ông Lý vừa nói vừa đưa chén trà lên miệng uống.
- Sao lại tự tử thế, bố có biết lý do không ạ?
- Không! Không một ai ở đây biết lý do con ạ.
- Thư không nói gì, nàng mím môi suy nghĩ.
- Nhìn vậy thôi chứ ai ở đây cũng yêu quý cậu ta… vì cậu ta rất chăm chỉ, tháo vát…. Lại rất thông minh, cậu ta đưa ra nhiều sáng kiến cho đơn vị …bố thấy thật lãng phí một tài năng.
**Cộc*Cộc*Cộc – tiếng gõ cửa
- Vào đi! Ông Lý nói vọng ra cửa.
- Dạ! Cháu chào Chú, Thủ trưởng bảo cháu mang giường xếp lên ạ - Mở hé cửa ra là Khải…. Một chất giọng trầm, ấm dễ mến. Khải ngó vào bên trong thấy ông Lý và Thư đang ngồi ở ghế nhìn về phía Anh.
- Khải ah ! vào đâu cháu ! – Ông Lý đứng lên mở toang cửa.
- Dạ vâng ạ! ở đây chỉ còn giường này thôi chú ạ, an hem cũng hơi bận nên không đóng giường mới cho chú được, chú thông cảm nhé! – Khải khệ nệ bên chiếc giường gấp vào phòng.
- Ừ ! Chú hiểu…. từng lá cây ngọn cỏ ở đây chú đều rõ nên không có vấn đề gì đâu…. Nào ngồi xuống đây uống nước với chú – Ông Lý ngồi xuống ghế vắt chân.
- Dạ thôi ạ ! cháu đang dở việc ở dưới chú ạ - Khải đứng gãi đầu cười ngại nói.
- Ô Hay! Đã lên đây thì ngồi nghỉ ngơi một lát, chú nghe mọi người kể về cháu nhiều lắm đó- ông Lý rót nước mời.
- Cháu cảm ơn ! nhưng cháu đang dở việc ạ…. Lát không thấy cháu đâu thủ trưởng lại mắng , cháu chào chú ạ! Chào cháu gái! – nói xong Khải chạy một mạch xuống dưới không để ông Lý nói thêm.
- Hừ! nhìn non choẹt mà gọi người ta là cháu – Thư bĩu môi nói.
- Cháu là đúng rồi con ạ! Cậu ta năm nay cũng 30-31 tuổi gì đó. – Ông lý đưa chén trà lên miệng nhâm nhi.
- Cái gì??? 30 tuổi á??? – Thư ngạc nhiên mở tròn mắt. Nàng đi ra ban công ngó xuống bên dưới thấy Khải đang đi về phía xa. Trong lòng bỗng cảm thấy rất tò mò về chàng trai này. Một người nhìn đẹp trai cao to như vậy…. nhìn phong cách, tác phong, cách ăn nói chắc chắn là một người có học đàng hoàng, tại sao anh ta lại muốn tự tử?
Bỗng Thư cảm thấy rất tò mò về anh chàng đứng tuổi này, anh ta tạo cho Thư một cảm giác rất muốn khám phá…Và cuối cùng Thư hạ quyết tâm sẽ tìm hiểu bằng được câu chuyện đứng sau người đàn ông có vẻ ngoài cuốn hút này.
Tối nay, ở đơn vị mở một bữa tiệc linh đình chào mừng ông Lý nguyên thủ trưởng đơn vị về thăm cùng các khách mời khác. Mọi người vui vẻ hồ hởi uống rượu hát hò nhảy múa trong nhà ăn. Chỉ duy nhất Khải nhận đứng gác tại cổng, Anh kẹp khẩu sung trường vào nách dùng hai tay châm điếu thuốc hút… anh thở ra những làn khói lên bầu trời và nhìn về phía bóng đêm với anh mắt đượm buồn… không biết giờ này cô ấy đang làm gì… hầu như đêm nào Khải cũng nghĩ về chuyện đó… Cuộc sống của Anh đã thay đổi rất nhiều từ khi bước chân vào đơn vị này… anh lao đầu vào huấn luyện, anh chăm chỉ làm việc, luyện tập không ngừng nghỉ trong suốt thời gian vừa qua… một phần muốn quên đi chuyện cũ đau lòng, một phần Anh không muốn phụ lòng những người giúp anh tại đơn vị.
Khải ngày hôm nay đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, cứng rắn hơn rất nhiều. Nhưng vết thương lòng vẫn còn đó….Những lúc thế này, trong lòng trống trải anh lại nghĩ về Ngọc vợ cũ của Anh có lẽ thời điểm này gọi là vợ cũ được rồi. Sau cú nhảy đó anh quyết định dứt tình với Ngọc và người bố đẻ của mình. Có những lúc đứng gác yếu lòng anh đã khóc vì nhiều câu hỏi chưa được giải đáp…Khải không thể phủ nhận anh nhớ Ngọc rất nhiều, đôi lúc anh muốn gặp lại cô ấy, gặp lại ánh mắt xinh đẹp, giọng nói nhẹ nhàng, tính cách hiền lành dễ mến. Nhưng tại sao lại vậy chứ? Điều gì khiến cô ấy như vậy ? từ khi nào ? rất nhiều câu hỏi khiến anh nặng lòng…càng nghĩ càng hận nhiều lúc anh muốn trả thù, thậm chí đã lên kế hoạch với những suy nghĩ đó….Nhưng từ khi vào đây, anh đã học được nhiều điều, cuộc sống người lính đã rèn cho anh thành con người mới mạnh mẽ hơn, điềm đạm hơn, trưởng thành hơn rất nhiều vì thế Anh đã rất cố gắng để đấu tranh và cuối cùng lại thôi …trả thù để làm gì cơ chứ. Anh rít một hơi thuốc dài ngửa mặt lên trời như xóa tan đi những cảm xúc yếu lòng….
- Á à! Chú kia! Đứng gác mà còn hút thuốc hả? - Khải giật mình ngơ ngác quay lại đằng sau thì thấy Thư. Lúc này cô bé đang mặc chiếc váy dài qua đầu gối màu trắng, tóc búi cao, chân đi đôi giày búp bê, trông rất giống một cô công chúa xinh đẹp đang rình mò sau lưng Khải.
- Khụ khụ…không …Khụ khụ - Khải bỗng bị ngứa cổ ho sặc sụa, tay di điếu thuốc lá vào tường búng vào lùm cây.
- Hứ? chú định nói gì cơ??? – Thư tiến lại gần mắt mở to tròn, nở nụ cưới tinh nghịch như vừa bắt được thóp Khải.
- Không!!! Chú hút cho đỡ buồn ngủ thôi. – Khải sợ hãi vì biết đây là con gái của thủ trưởng cũ, nếu anh bị phát hiện hút thuốc sẽ bị phạt rất nặng, điều quan trọng sẽ làm mất lòng mọi người.
- Hứ! Thư vẫn trừng mắt lên đe dọa, trông rất giống bà cụ non.
- Cháu đừng nói với ai nhé – Khụ khụ - Khải ôm cây súng, đứng khép nép trước Thư
- Chưa biết được …he he – Thư cười và đứng dựa vào cổng.
- Cháu …đi một mình không sợ ma ah? – Khải đánh trống lảng sang chuyện khác.
- Hứ..cũng chịu mở miệng rồi ah? Thấy thái độ Khải khác hẳn, Thư thầm cười trong lòng.
- Cháu không ăn tiệc cùng bố hả?
- Không! Toàn uống rượu uống chè, lại còn nói rõ to nữa ….trong đó ồn ào lắm…Cháu không thích - Thư cau mày nhìn về phía xa biểu lộ sự không hài lòng của mình